Không chồng mà chửa
Bài thơ “Không chồng mà chửa” phản ánh tình cảnh éo le, trớ trêu của người phụ nữ mang thai nhưng không có chồng — một điều bị xã hội phong kiến đương thời kỳ thị và phán xét nặng nề.
Cả nể cho nên hoá dở dang,
Sự này có thấu hỡi chăng chàng.
Duyên thiên chưa thấy nhô đầu dọc,
Phận liễu sao mà nảy nét ngang[1].
Cái tội trăm năm chàng chịu cả,
Chữ tình một khối thiếp xin mang.
Quản chi miệng thế lời chênh lệch,
Chẳng thế nhưng mà thế mấy ngoan.
Xem thêm >>> Khấp Vĩnh Tường quan