Phú đắc
Bà già đã bảy mươi tư,
Ngồi trong cửa sổ gửi thư lấy chồng.
Đã trót sinh ra kiếp má đào,
Bảy mươi tư tuổi có là bao?
Xuân xanh xấp xỉ hàm răng rụng,
Ngày vắng ân cần mảnh giấy trao.
Chữ nhất nhi chung đành đã vậy,
Câu tam bất hiếu nữa làm sao?
May mà chim được ông chồng trẻ,
Hoạ có sinh ra được chút nào?