Vịnh núi An Lão
Mặt nước mênh mông nổi một hòn,
Núi già nhưng tiếng vẫn còn non,[1]
Mảnh cây thưa thớt đầu như trọc,
Ghềnh đá long lay ngấn chửa mòn.
Một lá[2] về đâu xa thẳm thẳm,
Nghìn nhà trông xuống bé con con.
Dẫu già đã hẳn hơn ta chửa?
Chống gậy lên cao bước chửa chồn[3]!