Chơi Khán Đài
Êm ái chiều xuân tới Kháncửa Đài,
Lâng lâng chẳng bợn chút trần ai.
Bốn mùaBa hồi triêuchiêu mộ[1], chuông gầmâm sóng,
Một vũng tang thương[2], nước lộn trời.
Bể áiSở ngàn trùng khôn tát cạn,
Nguồn ân trăm trượng dễ khơi vơi[3].
Nào là cực lạc là đâu tá?
CựcĐộc lạc là đây, chín rõ mười.