Đánh đu
Bài thơ “Đánh đu” của Hồ Xuân Hương mượn hình ảnh trò chơi đánh đu trong lễ hội dân gian để gợi chuyện tình ái nam nữ, với lối thơ trào lộng, tục mà thanh, thể hiện khát vọng yêu đương, hạnh phúc lứa đôi và tinh thần phóng khoáng, táo bạo của tác giả.
Bốn cột[1] khen ai khéo khéo trồng,
Người thì lên đánh kẻ ngồi trông,
Trai co gối hạc khom khom cật
Gái uốn lưng ong ngửa ngửa lòng.
Bốn mảnh quần hồng bay phấp phới,
Hai hàng chân ngọc duỗi song song.
Chơi xuân[2] đã biết xuân[3] chăng tá.
Cọc nhổ đi rồi, lỗ bỏ không[4]!
Xem thêm >>> Đề nhị mỹ nhân đồ