Mạn thuật bài 14 (Am tuyết)
Án tuyết[1] mười năm uổng độc thư,
Kiểu còn lọt lọt chữ Tương Như[2].
Nước non kể khắp quê hà hữu[3],
Sự nghiệp nhàn khoe phú Tử Hư[4].
Con mắt hoạ xanh[5] đầu dễ bạc,
Lưng khôn uốn lộc nên từ.
Ai ai đều đã bằng câu[6] hết,
Nước chẳng còn có Sử Ngư[7].