Quán Sứ tự

Tác giả: Hồ Xuân Hương | Năm sáng tác: Chưa rõ

“Quán Sứ tự” của Hồ Xuân Hương là một bài thơ mang đậm tính trữ tình và triết lý. Bài thơ kể về cảnh đẹp của một ngôi chùa (Quán Sứ) nhưng cũng ẩn chứa những suy tư sâu sắc về cuộc đời, số phận con người và mối quan hệ giữa người với thiên nhiên, vũ trụ.

Quán Sứ[1] chùa xưa cảnh vắng teo,
Thương ôi sư đã hoá ra mèo[2].
Sáng banh vắng kẻ khua dùi mõ,
Trưa trật không người quét kẽ rêu.
Chí chát chày kình[3] im lại đấm,
Lầm rầm tràng hạt đếm cùng đeo.
Buồm từ cũng rắp sang Tây Trúc,
Gió vật cho nên phải lộn lèo.

Quán Sứ tự - Hồ Xuân Hương

Xem thêm >>>  Sài Sơn thiên thị (Chợ trời núi Thầy)

Thể loại:
Trích dẫn:

(Theo bản khắc 1914)

Khảo dị:

- Bản Quốc văn tùng ký

Chùa Quán Sứ

Quán Sứ sao mà cảnh vắng teo,
Hỏi thăm sư cụ đáo nơi neo.
Chày kình tiểu để suông không đấm,
Tràng hạt vãi lần đếm lại đeo.
Sáng banh không kẻ khua ‡ tang mít,
Trưa trật ‡ nào ai móc kẽ rêu.
Cha kiếp đường tu sao lắt léo,
Cảnh buồn thêm ngán nợ tình đeo.

 

- Bản Xuân hương thi vịnh

Vịnh Quán Sứ tự

Quán Sứ chùa nay cảnh vắng teo,
Thương ôi sư đã ếch nơi neo.
Sớm banh vắng kẻ khua dùi mõ,
Trưa trật không người móc kẽ rêu.
Chí chát chày kình đâm lại đóng,
Lầm rầm tràng hạt đếm cùng đeo.
Buồm từ cũng rắp sang Tây Trúc,
Gió vật cho nên phải lộn lèo.

 

Chú thích:

  • [1] Chùa dựng ở thôn An Tập, huyện Thọ Xương, Thăng Long, có từ thời Lê sơ (thế kỷ XV), tiền đường thờ Phật, hậu đường thờ quốc sư triều Lý là thiền sư Không Lộ. Xưa kia trong khu vực này có dựng nhà tiếp sứ thần các nước Lào, Chiêm Thành. Các nước đó đều theo Phật giáo nên nhà vua cho xây chùa ngay cạnh để các sứ thần tiện hành lễ; vì vậy gọi là chùa Quán Sứ. Năm 1936, chùa được xây lại như kiểu cách hiện nay ở phố Quán Sứ, Hà Nội.
  • [2] Theo truyện dân gian mèo là con vật lười biếng, thường xuống xó bếp cuộn tròn mà ngủ; cả câu ý nói sư lười như mèo.
  • [3] Chày đánh chuông đẽo hình cá kình (cá voi).
Thẻ: