Quán Sứ tự
“Quán Sứ tự” của Hồ Xuân Hương là một bài thơ mang đậm tính trữ tình và triết lý. Bài thơ kể về cảnh đẹp của một ngôi chùa (Quán Sứ) nhưng cũng ẩn chứa những suy tư sâu sắc về cuộc đời, số phận con người và mối quan hệ giữa người với thiên nhiên, vũ trụ.
Quán Sứ[1] chùa xưa cảnh vắng teo,
Thương ôi sư đã hoá ra mèo[2].
Sáng banh vắng kẻ khua dùi mõ,
Trưa trật không người quét kẽ rêu.
Chí chát chày kình[3] im lại đấm,
Lầm rầm tràng hạt đếm cùng đeo.
Buồm từ cũng rắp sang Tây Trúc,
Gió vật cho nên phải lộn lèo.
Xem thêm >>> Sài Sơn thiên thị (Chợ trời núi Thầy)