Quán Sứ tự
Quán Sứ[1] chùa xưa cảnh vắng teo,
Thương ôi sư đã hoá ra mèo[2].
Sáng banh vắng kẻ khua dùi mõ,
Trưa trật không người quét kẽ rêu.
Chí chát chày kình[3] im lại đấm,
Lầm rầm tràng hạt đếm cùng đeo.
Buồm từ cũng rắp sang Tây Trúc,
Gió vật cho nên phải lộn lèo.