Vọng Tây Hồ hoài hữu
“Vọng Tây Hồ hoài hữu” của Hồ Xuân Hương thể hiện nỗi nhớ bạn cũ, cảm xúc u hoài trước cảnh Tây Hồ, ẩn chứa tâm trạng cô đơn và khát khao tri kỷ.
Phong cảnh Tây Hồ chẳng khác xưa,
Người đồng châu[1] trước biết bao xa.
Nhật Tân đê lở nhưng còn lối,
Trấn Bắc[2] rêu phong vẫn ngấn thơ.
Nọ vực Trâu Vàng[3] trăng nhạt bóng,
Kìa non Phượng Đất[4] khói tuôn mờ.
Hồ kia thăm thẳm sâu dường mấy,
So dạ hoài nhân chửa dễ vừa.
Xem thêm >>> Vô âm nữ