Tác giả: Hồ Xuân Hương
Văng vẳng tai nghe tiếng khóc chồng, Nín đi kẻo thẹn mấy non sông. Ai về nhắn nhủ đàn em nhé, Xấu máu thời khem miếng đỉnh chung.
Sao nói rằng năm lại có ba? Trách người quân tử hẹn sai ra. Bao giờ thong thả lên chơi nguyệt, Nhớ hái cho xin nắm lá đa.
Nào nón tu lờ nào mũ thâm, Đi đâu chẳng đội để ong châm. Đầu sư há phải gì bà cốt, Bá ngọ con ong bé cái nhầm.
Dắt díu đưa nhau đến cửa chiền, Cũng đòi học nói nói không nên. Ai về nhắn nhủ phường lòi tói, Muốn sống đem vôi quét trả đền.
Cái kiếp tu hành nặng đá đeo, Làm chi một chút tẻo tèo teo. Thuyền từ cũng muốn về Tây Trúc, Trái gió cho nên phải lộn lèo.
Thân em như quả mít trên cây, Da nó xù xì múi nó dày. Quân tử có yêu xin đóng cọc, Đừng mân mó nữa nhựa ra tay.
Hai bên thời núi giữa thời sông, Có phải đây là Kẽm Trống không. Gió vật sườn non kêu lắc rắc, Sóng dồn mặt nước vỗ long bong.
Đằng quốc xưa nay vốn nhỏ nhen, Lại còn Tề Sở ép hai bên. Ngảnh mặt sang Tề e Sở giận, Quay đầu về Sở sợ Tề ghen. Theo bản khắc 1921, nguyên tựa đề bài thơ: Thích Đằng tiểu quốc dã, gián ư Tề Sở, sự Tề hồ, sự Sở hồ tứ cú. Do […]
Bác mẹ sinh ra phận ốc nhồi, Đêm ngày lăn lóc đám cỏ hôi. Quân tử có thương thì bóc yếm, Xin đừng ngó ngoáy lỗ trôn tôi.
Khéo khéo đi đâu lũ ngẩn ngơ, Lại đây chị dạy lối làm thơ. Bướm non ngứa lợi châm hoa rữa, Dê bé buồn sừng húc giậu thưa.
Ghé mắt trông lên thấy bảng treo, Kìa đền Thái thú đứng cheo leo. Ví đây đổi phận làm trai được, Thì sự anh hùng há bấy nhiêu.
Quả cau nho nhỏ miếng trầu hôi, Này của Xuân Hương mới quệt rồi. Có phải duyên nhau thì thắm lại, Đừng xanh như lá, bạc như vôi.