Tác giả: Hồ Xuân Hương
Hỡi chàng ôi hỡi chàng ôi, Thiếp bén duyên chàng có thế thôi. Nòng nọc đứt đuôi từ đây nhé, Nghìn vàng khôn chuộc dấu bôi vôi.
Cũng lò cũng bễ cũng cùng than, Mở mặt vuông tròn với thế gian. Kém cạnh cho nên mang tiếng hoẻn, Đủ đồng ắt cũng đáng nên quan.
Những bấy lâu nay luống nhắn nhe, Nhắn nhe toan những sự gầm ghè. Gầm ghè nhưng vẫn còn chưa dám, Chưa dám cho nên phải rụt rè.
Kìa ai tỉnh, kìa ai say, Kìa ai ghẹo nguyệt giữa ban ngày. Khoan khoan xin hãy dừng tay lại, Chớ mó hang hùm nữa mất tay
Em có mai xanh, có yếm vàng, Ba quân khiêng kiệu, kiệu nghêng ngang. Xin theo ông Khổng về Đông Lỗ, Học thói Bàn Canh nấu chín Thang.
Đã trót chơi hoa phải có trèo, Trèo lên chớ ngại mỏi xương nhèo. Cành la cành bổng vin co vít, Bông chín bông xanh để lộn phèo.
Một lỗ xâu xâu mấy cũng vừa, Duyên này tác hợp tự ngàn xưa. Chành ra ba góc da còn thiếu, Khép lại đôi bên thịt vẫn thừa.
Thân em thời trắng phận em tròn, Bảy nổi ba chìm mấy nước non. Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn, Nhưng em vẫn giữ tấm lòng son.