Tác giả: Hồ Xuân Hương
Bác mẹ sinh ra phận ốc nhồi, Đêm ngày lăn lóc đám cỏ hôi. Quân tử có thương thì bóc yếm, Xin đừng ngó ngoáy lỗ trôn tôi.
Khéo khéo đi đâu lũ ngẩn ngơ, Lại đây chị dạy lối làm thơ. Bướm non ngứa lợi châm hoa rữa, Dê bé buồn sừng húc giậu thưa.
Ghé mắt trông lên thấy bảng treo, Kìa đền Thái thú đứng cheo leo. Ví đây đổi phận làm trai được, Thì sự anh hùng há bấy nhiêu.
Quả cau nho nhỏ miếng trầu hôi, Này của Xuân Hương mới quệt rồi. Có phải duyên nhau thì thắm lại, Đừng xanh như lá, bạc như vôi.
Hỡi chàng ôi hỡi chàng ôi, Thiếp bén duyên chàng có thế thôi. Nòng nọc đứt đuôi từ đây nhé, Nghìn vàng khôn chuộc dấu bôi vôi.
Cũng lò cũng bễ cũng cùng than, Mở mặt vuông tròn với thế gian. Kém cạnh cho nên mang tiếng hoẻn, Đủ đồng ắt cũng đáng nên quan.
Những bấy lâu nay luống nhắn nhe, Nhắn nhe toan những sự gầm ghè. Gầm ghè nhưng vẫn còn chưa dám, Chưa dám cho nên phải rụt rè.
Kìa ai tỉnh, kìa ai say, Kìa ai ghẹo nguyệt giữa ban ngày. Khoan khoan xin hãy dừng tay lại, Chớ mó hang hùm nữa mất tay
Em có mai xanh, có yếm vàng, Ba quân khiêng kiệu, kiệu nghêng ngang. Xin theo ông Khổng về Đông Lỗ, Học thói Bàn Canh nấu chín Thang.
Đã trót chơi hoa phải có trèo, Trèo lên chớ ngại mỏi xương nhèo. Cành la cành bổng vin co vít, Bông chín bông xanh để lộn phèo.